Page 145 - Khoa Sư Phạm | Kỷ yếu hoạt động khoa học Khoa Sư phạm 2016 - 2020
P. 145

140


               quyền luận sinh thái, phê bình văn học nữ quyền luận sinh thái có thể hiểu một cách rộng
               ra là một diễn ngôn dấn thân chính trị, nhằm phân tích những kết nối quan niệm giữa việc
                                                         1
               lũng đoạn phụ nữ và thế giới phi nhân” . Soi chiếu những vấn đề của nữ quyền luận sinh
               thái vào văn xuôi nữ Việt Nam đương đại, chúng ta thấy điểm kết hợp chủ yếu giữa môi
               trường tự nhiên và sinh mệnh phụ nữ có những phương diện sau: 1/ Giới nữ và tự nhiên
               đang bị lạm dụng, cưỡng đoạt và đối xử tàn nhẫn; 2/Giới nữ luôn có một sự kết nối và
               giao hòa đặc biệt với tự nhiên; 3/ Giới nữ mang những thiên tính nhạy bén trong việc bảo
               vệ, chăm sóc và nâng đỡ tự nhiên; 4/ Tự nhiên là nơi cứu rỗi, làm lành những vết thương
               tâm hồn nữ giới; 5/ Giới nữ và tự nhiên luôn mang trong mình một sức đề kháng mạnh
               mẽ dự báo về tiềm năng lật đổ tư tưởng nam giới trung tâm luận áp đặt và thống trị. Sự
               phát triển của phê bình nữ quyền sinh thái đã khẳng định đây là một khuynh hướng mới

               mẻ đang phát triển rầm rộ trong sáng tác của các tác giả nữ văn xuôi nữ Việt Nam đương
               đại, trong đó Võ Thị Xuân Hà là một gương mặt tiêu biểu.

               1. Tƣ tƣởng nam giới thống trị qua diễn ngôn nam quyền
                   Từ cái nhìn của nữ giới Võ Thị Xuân Hà có ý thức tạo dựng kiểu đàn ông mạnh mẽ,
               áp đặt và thống trị. Sự tương đồng và gắn bó liên hệ mật thiết với nhau của tự nhiên và nữ

               giới là bởi họ đều là những thực thể dễ bị tổn thương và chịu sự độc đoán, gia trưởng của
               nam giới. Nếu như nữ giới luôn có sự kết nối với giới tự nhiên thì nam giới luôn coi họ là
               đối tượng phục vụ, là vật hi sinh: “Nam giới xuất hiện trên trái đất với vai trò săn bắn, là
               kẻ thù của tự nhiên. Phụ nữ sống trong sự hài hòa với thiên nhiên. Vì vậy phụ  nữ phù
               hợp hơn nam giới để đấu tranh cho việc bảo vệ thiên nhiên, nhiều trách nhiệm hơn với
               thiên nhiên” [12, tr.146]. Người phụ nữ trong Lúa và đất cảm thấy ruộng đất như là sinh
               mệnh nên “yêu mảnh ruộng của mình tha thiết” thì người chồng lại cho rằng: “Sao không

               bảo vác chiếu ra ngoài ấy mà ngủ? Suốt ngày lúa với chả lúa.  n thua mẹ gì”. Chị cảm
               thấy gắn bó ơn nghĩa với vật nuôi nhưng người chồng lại coi nó như một món hàng hóa
               đổi chác: “Cô rên cái gì. Đổi đời rồi, cô không thích à ? Chỉ cần một vài mẻ sét trắng là
               tôi sẽ chuộc được con Nâu cho cô. Cô chớ có hở ra đấy, nghe chưa” [6, tr.160]. Diễn
               ngôn đậm tính nam quyền đó khẳng định vị trí bên lề của nữ gới và tự nhiên. Đôi khi diễn
               ngôn đó lại được hiện thực hóa trong lời nói của những người phụ nữ. Người chồng trong

               Lúa hát qua lời miêu tả của vợ cũng là một người đàn ông độc đoán gia trưởng: “Tối đến
               thì cánh đàn ông tụ tập hút thuốc vê với nốc rượu. Lúc anh ấy tức lên thì cũng rút rào cho
               tôi với thằng cu Lim một trận tím người” [6, tr.148]. Người đàn bà với tất cả lòng yêu
               thương chăm bẵm để có một đồng đất mặn mòi và ruộng lúa xanh mướt, kết quả lúa đã
               không phụ lòng người, nhưng người lại phụ người, có bao nhiều tiền bạc giành dụm được
               từ giá trị lao động của vợ, người chồng đều đã nướng vào chiếu bạc. Bị ràng buộc bởi


               1
                 Karel Thornber (2011), Ecocriticism, Tài liệu thuyết trình tại Viện Văn học, Hà Nội
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150