Page 82 - Khoa Sư Phạm | Kỷ yếu hoạt động khoa học Khoa Sư phạm 2016 - 2020
P. 82

77

                       những người khiếm thính cầm loa đuổi theo.

                       Tôi chạy trên đại lộ không người
                       những chiếc xe lăn chất đầy chân giả đuổi theo

                       những chiếc xe nôi chứa đầy mắt trẻ em đuổi theo.

                       Tất cả áp sát tôi
                       tôi nói, họ không hiểu
                       họ nói, tôi không hiểu.


                       Đêm bất ngờ ập xuống
                       tôi không nhìn thấy họ
                       họ không nhìn thấy tôi.

                       Tôi gọi em
                       dưới đáy sông
                       một ngôi nhà mở cửa.”
                       (Ác mộng)(4)

                        Nhân vật trữ tình trong bài thơ là người “bị săn đuổi”, anh ta cố chạy thoát
               khỏi sự săn đuổi, nhưng khắp nơi, mọi phía đều tiềm tàng những mối đe dọa, áp sát
               vào đè bẹp anh. Cứu cánh cuối cùng đó là “em”, em ở trong một ngôi nhà mở cửa
               nhưng nằm “dưới đáy sông”. Đời sống có những lúc đáng sợ đến vậy, mọi thứ xung
               quanh trở thành mối đe dọa tước đoạt khả năng tồn tại, khả năng sống của con người.
               Ác mộng không phải là chuyện mộng mị  hoang đường, ác mộng mà Trương Đăng

               Dung mô tả là hiện sinh của con người trong thế giới tha hóa và bất an. Điều dễ nhận
               thấy là càng về cuối tập thơ “Những kỷ niệm tưởng tượng” cũng như trong những bài
               thơ in trên các tạp chí gần đây của Trương Đăng Dung, hình ảnh biến dạng hoang
               đường càng được sử dụng nhiều hơn. Có lẽ vì càng sống nhiều, càng trải nghiệm và
               thấu  hiểu  lẽ  đời  thi  sĩ  càng  thấy  bất  an  trước  thế  giới.  Sử  dụng  motif  biến  dạng,
               Trương Đăng Dung đã gợi tả một thế giới tha hóa, biến dạng trầm trọng, qua đó cũng
               khám phá ra bản chất của nỗi sợ. Đọc lại bài thơ “Ác mộng”, có thể thấy rất rõ mối đe

               dọa kẻ trốn chạy ác mộng không phải là từ thế giới tự nhiên mà chủ yếu từ thế giới
               con người: “những người khiếm thị”, “những người khiếm thính”,“những chiếc xe
               lăn chất đầy chân giả”, “những chiếc xe nôi chất đầy mắt trẻ thơ”, nỗi sợ đến từ
               “họ” (“Tất cả áp sát tôi/ tôi nói, họ không hiểu/ họ nói, tôi không hiểu/tôi không nhìn
               thấy họ/họ không nhìn thấy tôi.”), đến từ một ngôi nhà mở cửa “dưới đáy sông”…
               Cho nên nỗi sợ trong thơ Trương Đăng Dung chính là “nỗi lo sợ con người” trong xã

               hội mà “nền tảng của nó là sự tha hóa giữa con người với con người”(5) như nhận
               định  của  nhà  thơ  về  Kafka  trong  bài  viết  “Thế  giới  nghệ  thuật  của  Franz  Kafka”.
               Trong  bài  thơ  mới  nhất  của  Trương  Đăng  Dung,  bài  “Tự  do  của  Kazantzakis”,  có
               những câu thơ thể hiện tư tưởng nhất quán đó của ông về trạng thái tồn tại người:
                       “Tôi sợ Thiên nhiên
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87