Page 85 - Khoa Sư Phạm | Kỷ yếu hoạt động khoa học Khoa Sư phạm 2016 - 2020
P. 85

80

                    Ở Tokyo nữ phát thanh viên truyền hình
                     không có miệng
                     huơ tay chào khán giả…


                    Khắp nơi, những đôi mắt
                     dính trên cổ những người không có mặt
                     những tiếng kêu
                     phát ra từ miệng những người không có cổ
                     những bàn chân
                    càng bước càng lún sâu vào đất”

                    (“Giấc mơ Kafka”)(13)
                    Ấn tượng từ hai bài thơ chính là hệ thống thi ảnh kì lạ, nhuốm màu sắc huyền
            thoại. Trước hết là hệ thống những hình ảnh dị hình, biến dạng của thế giới con người:
            “những người dị dạng”, “những bóng ma thọt chân”, “những đội quân không mũ tay
            súng tay đao chân bước thụt lùi” (“Chân trời”); “nữ phát thanh viên truyền hình không
            có miệng”, “những người không có mặt”, “những người không có cổ”…  (“Giấc mơ của
            Kafka”). Thứ hai là những hình ảnh mang đầy tính phi lí, nó như sự lộn trái của thế giới
            thực tại không tuân thủ trật tự thông thường của thế giới người: “những con voi nhảy từ

            tầng mười một xuống sông cứu những con chim sẻ”, “người nằm ngáp”, “trâu xếp hàng
            mua  cỏ”,  “những  thiếu  phụ  da  vàng  chơi  với  hổ  trên  những  quảng  trường  ngập
            nước”…(“Giấc mơ của Kafka”). Câu kết của bài thơ này: “những bàn chân/ càng bước
            càng lún sâu vào đất” đã gợi nên cái không khí ác mộng mà Trương Đăng Dung từng
            viết về sáng tác của Kafka “Con người chạy trốn khỏi nỗi kinh hoàng mà chân thì cứ
            bám vào đất, càng cựa quậy càng lún sâu xuống hơn” (14). Trong thế giới nghệ thuật

            của Trương Đăng Dung, con người chỉ còn là một sinh thể mong manh, trần trụi và lạc
            lõng, bị biến dạng, dị hình đến thảm hại.
                    Cái ám ảnh người đọc chính là những hình ảnh, những chi tiết thơ đặc sắc của
            Trương Đăng Dung được thể hiện bằng ngôn ngữ giản dị. Nhà thơ không chủ trương mỹ
            miều hóa ngôn từ. Tư tưởng tự nó tìm thấy hình thức thể hiện bằng những hình ảnh đầy
            sức ám gợi và giàu tính biểu tượng. Có thể nói về một thủ pháp tối giản ở Trương Đăng
            Dung, đúng như Nguyễn Thanh Tâm đã viết: “Trường thẩm mỹ của Trương Đăng Dung

            tinh đọng hơn chính nhờ năng lực biểu tượng hóa, khái quát hóa. Năng lực này đã tinh
            giản các yếu tố không cần thiết để thơ hiện ra nhẹ nhàng, thanh thoát, kiệm lời mà ý tình
            vẫn sâu kín, ắp đầy”(15).  Cũng như Kafka, trong thơ Trương Đăng Dung có một thế
            giới “hiện thực - hình ảnh” giúp nhà thơ chuyển tải cảm quan về thế giới trong những
            chiều kích đời thường mà huyền thoại của nó. Đó là hình ảnh một thế giới tật nguyền phi
            lí (“những đôi mắt dính trên cổ người không có mặt”, “người không có cổ”…); hình ảnh

            một thế giới bị chấn thương, mất mát, bạo lực và phi nhân bản (“máu người nhuộm đỏ
            thánh kinh”,“thịt người trộn vào rau quả”, “những nhà thơ chống nạng đứng cười trước
            những con trâu mông dính đầy mạng nhện”); hình ảnh của những giới hạn mà con người
            phải đối mặt trong thế giới cô đơn, xa lạ (“những bức tượng có mặt khắp nơi”, “những
            người đàn bà đi hàng dọc”,…), hình ảnh của cái chết (“Đêm đêm anh vẫn nghe lũ quạ/
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90